Chương 22

Chương 22: Đường gia tập thể hy sinh thân mình

Đường Mộ nhìn chiếc quần Thẩm Lãng chọn, liếc mắt xem thường một cái!

“Chúng ta mua giống nhau.” Thẩm Lãng cũng không để ý, cười hì hì hướng quầy thu ngân trả tiền.

“Thưa ngài, xin hỏi mấy món đồ này tính cùng một hóa đơn sao?”

“Đúng vậy, cùng nhau.” Quần áo của tiểu tổ tông đương nhiên cũng là hắn mua.

“Thưa ngài, tổng cộng là một vạn bảy ngàn năm trăm hai mươi tệ.” Nhân viên thu ngân tính giá xong, ngẩng đầu nở một nụ cười hoàn mỹ bảo ngươi trả tiền a đại gia.

Thẩm Lãng sửng sốt:“Bao nhiêu?” Hắn vừa rồi không có nghe lầm đi?

“Tổng cộng một vạn bảy ngàn năm trăm hai mươi tệ.” Nhân viên thu ngân vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ.

Lần này Thẩm Lãng nghe rõ rồi, hắn không phải không nghe được, cũng không có nghe lầm, hai cái quần hai chiếc khăn quàng cổ tổng cộng một vạn bảy ngàn năm trăm hai mươi tệ. Hắn biết gặp phải tiểu tổ tông ngậm thìa vàng lớn lên này, hắn cũng chỉ có nước phá sản! Nhưng dù phá sản cũng phải xuống tay a, ai bảo hắn thua trên tay của tiểu tổ tông tiêu tiền không biết nghĩ này đâu!

Vừa rồi lúc mua áo lông hắn nhận được điện thoại từ đơn vị gọi tới, đi một bên nghe, thời điểm Đường Mộ tính tiền hắn không ở, nhưng xem số tiền hiện tại, hắn chỉ biết hai chiếc áo lông kia giá sẽ không rẻ chút nào!

“Sao vậy đại quân trưởng, thẻ của ngươi không đủ?” Đường Mộ chế giễu nhìn hắn cười.

“Tổ tông, tài khoản của ta mà thật sự dư dả, nơi ta hiện tại nên ở chính là nhà giam quân sự.” Thẩm Lãng vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhất cùng nhị bạch[1], là một quân trưởng trong sạch, không phải kẻ có tiền.

Thẩm Lãng đặt thẻ của mình lên mặt quầy, dù không có tiền, số dư trong tài khoản vẫn đủ để thanh toán. Ruột đau a, nếu không phải vì muốn cùng tổ tông này mua đồi đôi, hắn thật sự không thể đưa tay nhập mật mã.

Đường Mộ cũng biết điều đó, nhưng hắn chính là cố ý, Thẩm Lãng không sợ lạnh, hôm nay chỉ mặc quân trang thêm một cái áo lót bằng lông cừu, thực sự tráng kiện, trước khi ra ngoài vì không muốn làm người khác chú ý, liền đổi một chiếc áo khoác tìm thấy trong tủ của Đường Mộ[2], bên trong vẫn mặc áo lót lông cừu, hắn không sợ lạnh sẽ không cần áo lông, nhưng hắn thấy mình mua quần bò cũng đi theo, còn muốn mua giống nhau, hắn đơn giản lấy cái đắt nhất, kết quả hỗn đản này thật sự chọn cái giống của mình, hắn biết Thẩm Lãng sẽ trả tiền, cho hắn xuất huyết đi! Ai bảo hắn muốn mua giống nhau?

Thẩm Lãng không biết mình bị chỉnh, hai chiếc áo lông Đường Mộ vừa mua kia cộng lại còn chưa tới  một vạn, hiện tại một cái quần một cái khăn quàng cổ lại đắt như vậy.

Dưới nụ cười vui vẻ của nhân viên bán hàng, Thẩm Lãng cùng Đường Mộ rời cửa hàng.

“Thay.” Bên ngoài vẫn đổ tuyết, vừa ra khỏi cửa Đường Mộ đã hắt xì một cái thật vang, Thẩm Lãng nhanh chóng lấy áo lông cho Đường Mộ.

Lúc này Đường Mộ không có cự tuyệt, ngoan ngoãn thay áo lông, bởi vì hắn thật sự lạnh a!

Thẩm Lãng thu thập xong quân áo vừa đổi, lôi kéo Đường Mộ lên xe, vừa vào xe liền mở máy sưởi.

“Ngươi không bận sao?” vẻ mặt của Đường Mộ rõ ràng là muốn hỏi ngươi thật rảnh rỗi sao Thẩm đại quân trưởng?

“Không vội, hiện tại binh sĩ đều đang trong thời gian huấn luyện, không cần ta quản.” Hắn đã sớm hướng cấp trên xin nghỉ một tuần, hắn muốn chuyên tâm ở cùng tiểu tổ tông này, tạm thời không trở về đơn vị. Thượng cấp của hắn đã bị lão thượng cấp chỉ thị, cho hắn đủ ngày nghỉ để lo chuyện cá nhân, hiện tại hắn là chính đại quang minh[3] nghỉ phép.

Đường Mộ buông tha cho việc khua môi múa mép, hắn phát hiện mình cùng người này nói không thông, nếu đã như vậy, hắn còn nói làm gì? Cứ lờ đi là được rồi.

Thẩm Lãng đỗ xe, đem lễ vật đã chuẩn bị trước đó đi theo Đường Mộ vào bệnh viện.

Bọn họ vốn nói đi mua áo lông cho Đường Mộ xong sẽ về nhà, Thẩm Lãng nói về nhà của hắn, Đường Mộ nói về Đường gia, hai người không ai nhường ai, sau đó Thẩm Lãng đề nghị đi thăm nhạc phụ đại nhân, Đường Mộ cũng không ý kiến, đương nhiên Thẩm Lãng không phải nói thẳng là đi xem cha vợ, nếu Thẩm Lãng nói như vậy, phỏng chừng Đường Mộ sẽ không đến bệnh viện, sau đó sẽ bỏ qua một màn hay ho kia.

Hai người cũng không thông báo liền trực tiếp đi tới phòng bệnh, người Đường gia nghĩ Đường Mộ mua đồ xong sẽ trực tiếp về nhà, không nghĩ tới hắn sẽ đến bệnh viện, nếu bọn họ biết, cũng sẽ không hối hận muốn chết như bây giờ.

Đi đến bên ngoài phòng bệnh của Đường lão tứ, Đường Mộ vừa định gõ cửa, nhưng thanh âm trung khí mười phần bên trong khiến tay hắn chỉ còn cách cánh cửa một xentimet liền dừng lại. Thẩm Lãng cũng sửng sốt, ngày đó khi hắn đến nhạc phụ tương lai còn rất suy yếu, như thế nào chỉ trong ba ngày ngắn ngủn liền khỏe mạnh như vậy?

Đường Mộ cũng không vào, tựa vào cạnh cửa nghe, Thẩm Lãng khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đường Mộ, bởi vì biểu tình giống như cười nhạo trên mặt Đường Mộ làm cho trong lòng hắn đánh ‘thịch’ một cái.

Ông trời, vẻ mặt của tiểu tổ tông này nhìn như thế nào cũng thật khủng bố, tuy hắn đang cười, nhưng nụ cười này khiến người xem mao cốt tủng nhiên[4]! Về sau trăm vạn đừng để hắn lộ ra ý cười như vậy, dọa chết người!

“Tiểu tử kia mấy ngày nay ngoan không?” là thanh âm của Đường lão tứ.

“Ngoan a, như thế nào không ngoan? Suốt ba chục năm thì mấy ngày nay là ngoan nhất.” thanh âm của Lâm Mạt Tuyết phụ họa.

“Lão Tứ, ngươi rốt cuộc còn tính ở bệnh viện tới khi nào? Mộ tiểu tử đối với chuyện công ty đã bắt đầu để ý, ngươi cần gì phải tiếp tục giả bộ?” là thanh âm của Đường lão đại.

“Hắn đang tiếp nhận?”

“Đúng, ngày hôm qua hắn ở nhà sửa sang lại tài liệu gì đó của công ty, còn hỏi chúng ta chỗ hắn thấy không hợp lý.” Là thanh âm của Đường lão nhị.

“Hắn như thế nào chưa nói a?” Đường lão tứ nghi hoặc.

“Ngươi ‘Bệnh nặng’ hắn nói cái gì chứ? Vợ chồng các ngươi đều nói Mộ tiểu tử ích kỷ, ta thấy hắn so với ba hỗn tiểu tử kia tốt hơn nhiều lắm.” Thanh âm của Đường lão tam.

“Nếu không phải ta sắp chết, hắn sẽ trở về? Tiểu tử kia biết bản thân ở lại không xong, mới có thể ngoan ngoãn trở về. Hắn nếu biết cái gì kêu tự giác, ta sao phải tốn sức như vậy? Các ngươi đã bao giờ cần vất vả như vậy chưa? Ta ngay cả ICU đều vào, tính cả đời lừa tiểu tử hắn!”

“Nghiệp, Tiểu Mộ chính là còn trẻ mà thôi, hiện tại không phải tốt lắm sao?” là thanh âm của Đại bá mẫu, cũng chỉ có nàng cùng Nhị bá mẫu Tam bá mẫu mới gọi tên của ba hắn.

“Đúng vậy, Tiểu Mộ hiện tại hồi tâm, hai vợ chồng các ngươi cũng có thể an lòng đi?” là thanh âm của Nhị bá mẫu.

“Đúng vậy, hắn cùng Thẩm Lãng nếu ổn định, các ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.” Là thanh âm của Tam bá mẫu.

Ngoài cửa Đường Mộ một bên nghe một bên gật đầu, thật đầy đủ, bọn họ đều có phần a!

Thẩm Lãng cũng nghe ra vấn đề, thì ra là như vậy a! Ba của Đường Mộ căn bản không có việc gì, là diễn kịch để lừa gạt tổ tông này.

Cái này, bọn họ —

Thẩm Lãng nghe mà mồ hôi lạnh đầm đìa, bọn họ đùa giỡn tiểu tổ tông này như vậy, hậu quả sẽ là gì?

“Nói, Mộ tiểu tử cùng Thẩm Lãng hẳn là đã quyết định đi?”

“Không biết, tiểu tử này nói gió chính là mưa, hắn tính thế nào chỉ có chính hắn biết.”

“Thẩm Lãng không biết chuyện này đi?”

Thẩm Lãng ở ngoài cửa nghe được lông tơ đều dựng đứng! Hắn cái gì cũng không biết, chuyện này cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, hắn căn bản không biết chuyện này a! Mấy lão tổ tông này cũng không nên tùy tiện kéo người xuống nước a! Đường Mộ tổ tông nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, hắn bây giờ còn ở giai đoạn thử thách, chịu không nổi sức ép như vậy a.

“Dám nói cho hắn? Hắn đem Mộ tiểu tử đặt trên đầu, nói cho hắn không phải là muốn nói cho tiểu tử kia nghe sao? Chuyện này không thể để lộ, bằng không tiểu tử kìa còn không đem Đường gia nháo đến tận trời a?”

Thẩm Lãng vỗ vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, chuyện này không liên quan đến hắn, bằng không hắn nhất định phải chết.

“Đúng vậy, chuyện này nhất định phải giữ kín, không thể để tiểu tổ tông kia biết.”

Bên trong tiếng điện thoại vang :“Alo, xin hỏi ai vậy? Nga, Trương tổng, gần đây phát tài a?” là thanh âm của Đường đại bá.

Hắn vừa nói vừa hướng tới cửa, Đường Mộ cũng không động, khí định thần nhàn hai tay ôm trước ngực, đứng tựa vào cạnh cửa. Trên mặt vẫn là ý cười khí định thần nhàn[5], chính là bên trong ý cười kia có loại hàn ý không rõ.

Thẩm Lãng đã muốn vì mọi người ở bên trong cầu nguyện, không phải ta không muốn giúp các ngươi, mà là hắn không dám chọc tổ tông này, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

“Ta đi nghe điện thoại, các ngươi tiếp tục –” Đường lão đại quay lại nói, tay kéo mở cửa phòng bệnh, sau đó không hiểu nhìn sắc mặt khủng bố của những người trong phòng! Hắn khó hiểu, vừa quay đầu nhìn, sau đó cũng là vẻ mặt khủng bố!

“Các ngươi tiếp tục a!” Đường Mộ cười nhìn vẻ mặt kinh sợ của mấy vị trưởng bên trong, bộ dáng kia ngữ khí kia tựa như đang nói, chuyện các ngươi nói rất thú vị, các ngươi tiếp tục, ta nghe.

“Cái kia…… Ta đi nghe điện thoại!” Gặp chuyện không đúng, Đường lão đại muốn trốn.

“Không sao, đại bá, cũng không phải cùng tình nhân gọi điện thoại, nói ở đây đi!” Đường Mộ cười, giống như một đứa cháu nhu thuận.

Biết không thể trốn, Đường lão đại ngoan ngoãn trở lại phòng bệnh: “Cái kia, Trương tổng, ta hiện tại có chút việc, gọi lại cho ngài sau a! Được, gặp sau!” Đóng điện thoại, đường lão đại ngoan ngoãn ngồi xuống.

Từng người trong phòng bệnh đều ngoan ngoãn ngồi, ngay cả Đường lão tứ nằm trên giường cũng không tự giác ngồi dậy, nghĩ lại không đúng, lại lùi về giường nằm.

[1] Nhất cùng nhị bạch: một nghèo hai trắng, ý nói người nghèo, kẻ không có tiền

[2] QT là Đường Ngạo, nhưng ta thấy không hợp lý nên đổi thành ĐƯờng Mộ

[3] Chính đại quang minh: không chút mờ ám, đường đường chính chính

[4] Mao cốt tủng thiên: sởn tóc gáy, sởn gai ốc, cảm thấy kinh khủng

[5] Khí định thần nhàn: bình tĩnh

8 bình luận về “Chương 22

Bình luận về bài viết này