Chương 13

Chương 13: Thẩm Lãng trong mắt tiểu tổ tông

Đường Mộ bĩu môi: “Không loại trừ khả năng này.” Hắn không phải loại vịt chết còn mạnh miệng, nếu biết lực lượng cách xa, vậy hắn có thể lường trước kết quả cuối cùng, hắn sẽ không vì thể diện đem chính mình dâng lên, đó là chuyện lỗ vốn, hắn mặc kệ. Từ nhỏ hắn tiếp thụ chính là, vì đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất có thể không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là không cần mặt mũi.Cho nên hắn sẽ không vì thể diện mà không nhìn hậu quả, hơn nữa hậu quả của chuyện này có thể phải bồi thượng bằng thân thể của chính mình, hắn mặc kệ.

“Ngươi sao lại đáng yêu như vậy a! Tiểu tổ tông!” Thẩm Lãng vừa nghe liền cười không ngừng! Người này thực khả ái a! Hắn có thể thẳng thắn thừa nhận như vậy chính hắn cũng không đoán được! Hắn nghĩ đến người này sẽ vì thể diện mà ép buộc bản thân! Kết quả này là ngoài dự kiến của hắn a!

“Ngươi nói ai đáng yêu?” Đường Mộ thản nhiên cười, ánh mắt mị mị, đó là dấu hiệu cho thấy hắn muốn tạc mao.

“Không! Ta là nói ta như thế nào yêu ngươi như vậy a!” Đã muốn nhìn thấu tính tình của hắn, Thẩm Lãng vừa thấy vẻ mặt của hắn, lập tức liền sửa miệng! Không thể ở lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không cơ hội đêm nay đem hắn lên giường chính là chặt đứt!

Đường Mộ nghe được một thân ác hàn[1], người này rốt cuộc là như thế nào hỗn đến quân hàm thiếu tướng? Chức Quân trưởng này cũng là tiện thể được đến đi? Hắn thật là mười sáu tuổi đã vào bộ đội sao? Chẳng lẽ quân nhân Trung Quốc đều như hắn?

[ Đường thiếu gia, ngươi đây là tiêu chuẩn của nhất can tử tảo phiên nhất thuyền nhân[2]! Tự do ngôn luận cũng phải có mức độ được không? Một người không thể đại biểu toàn bộ! Cẩn thận bị đánh hội đồng! Quân nhân đánh nhau cũng không cần trang bị! Không cần phải tổ chức!]

“Ngươi còn không ngủ?” Người này không phải mệt mỏi sao? Còn ở đây lề mề cái gì?

“Đi thôi! Tắt TV.” Thẩm Lãng tắt TV, đứng dậy kéo Đường Mộ hướng phòng ngủ đi.

Đường Mộ dùng sức vẫy khỏi tay hắn: “Ta nói, ta ngủ sô pha.” Muốn đem hắn lên giường? Cửa đều không có!

“Tiểu tổ tông, không náo loạn không được sao?” Thẩm Lãng cảm thấy đầu hắn càng đau! Không ngủ đủ giấc vốn làm cho hắn đau đầu, hiện tại lại gặp phải một ma nhân tổ tông, đầu càng đau.

“Ta ngủ sô pha.” Đường Mộ cứng đầu thà chết chứ không thỏa hiệp.

Thẩm Lãng thở dài, trực tiếp xoay người đem Đường Mộ khiêng lên vai, đóng TV, tắt đèn, tiến phòng ngủ một tay đem hắn thả ở trên giường, dùng thân ngăn chặn! Một tay kéo chăn phủ lên hai người, sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người Đường Mộ.

Đường Mộ hận không thể đấm tên khốn tứ chi phát triển này! CMN! Có người như vậy sao? Nói chưa đến hai câu liền trực tiếp động thủ!

“Buông tay!”

“Không buông! Ngươi muốn chạy, ta vì sao phải thả? Ta đêm ba mươi cho người tới đón ngươi đến không phải để ngươi ngủ sô pha! Ta cái gì cũng không làm, ngươi cũng ngoan ngoãn ngủ đi. Có chuyện gì lúc tỉnh chúng ta nói sau.” Thẩm Lãng nói xong cũng không quản hắn, nhắm mắt tựa đầu gối lên cần cổ của Đường Mộ, vẻ mặt mệt mỏi. Hắn thật sự đã đến cực hạn, nếu còn đang trong nhiệm vụ, hắn có lẽ còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, đó là do hàng năm huấn luyện ra, nhưng một khi thả lỏng, lại có người này ở bên người, hắn hiện tại thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon.

Đường Mộ dùng sức đẩy nam nhân, nhưng hắn một chút cũng không động, hơi thở ấm áp phun ở bên cổ hắn, tay chân cùng đặt ở trên người hắn, một chút khe hở đều không có. Ngay tại thời điểm hắn muốn xuất ra toàn bộ sức lực, Thẩm Lãng cũng đã nổi lên tiếng ngáy.

“Đồ khốn! Ngươi tránh ra cho lão tử! CMN! Như vậy sáng mai lão tử không phế đi mới là lạ!” Áp như vậy tới hửng đông, hắn dù không chết cũng mất đi toi nửa cái mạng! Tên khốn này vừa cao vừa nặng hơn hắn, lúc này hắn cũng đã có chút khó chịu, nếu thật sự là áp vài giờ, phỏng chừng hắn ngày mai không cần về nhà, trực tiếp tiến nhà tang lễ.

“Họ Thẩm khốn khiếp! Cút ngay! Ngươi có nghe thấy không!” Đường Mộ vừa đẩy vừa kêu gào, tức giận đến hận không thể cắn người. Nhưng là hắn thật sự làm không được chuyện mất thể diện nam nhân như vậy!

“Họ Thẩm, ngươi cút ngay cho ta! Lão tử bị ngươi áp muốn đứt hơi rồi! Lão Tử không phải đệm giường!”

“Tiểu tổ tông, đừng nháo.” Thẩm Lãng than thở một tiếng, rời khỏi người hắn, đem hắn ôm chặt, thật bình yên.

Đường Mộ hiện tại 300% xác định, nam nhân bảo bốn ngày không ngủ này đã ngủ như chết, không phải giả vờ, cũng không phải làm trò, hắn thật sự là chỉ cần một phút đồng hồ liền có thể ngủ! Bằng không hắn sẽ không ôm một người mặc áo khoác nhung vào ngực, đắp một cái chăn, bên dưới là một cái đệm bao lấy người, cuối cùng còn mở máy sưởi!

Đường Mộ sợ lạnh là chuyện tất cả mọi người biết rõ, nhưng hiện tại hắn ước gì bản thân là một khối băng, ít nhất không cần bị hun nóng đến mức làm cho hắn muốn khóc.

Đường Mộ vẫn ra sức lôi kéo, sau khi dùng hết sức chín trâu hai hổ, rốt cục đem chăn mà Thẩm Lãng đắp tới cổ hắn kéo xuống một chút, a…… Giống như là người bị ánh mặt trời ở sa mạc nướng cháy nhảy vào hồ nước trong ốc đảo…… Sao lại thoải mái như vậy a!

Đang lúc hưởng thụ sự tự do ngắn ngủi, một đôi tay ôm ngang tới, kéo chăn, lại đem Đường Mộ đáng thương bao vào trong chăn, người này tỉnh? Đường Mộ nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân vẫn đang từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đều một chút cũng không loạn, sắc mặt trầm tĩnh, thần thái an tường, rõ ràng là bộ dáng đang ngủ a……

Đường Mộ lại kéo kéo, lần này lực đạo mạnh một chút, có thể là Thẩm Lãng còn chưa ngủ say, Đường Mộ lôi kéo chăn, giống như kinh động tới hắn, mở đôi mắt nhập nhèm, đem hắn ôm vào trong lòng: “Tiểu tổ tông, đừng đá chăn…… Sẽ cảm lạnh……” Thì thào nói xong liền ngủ.

Đường Mộ trừng lớn mắt, cái này gọi là đá chăn? Hắn như thế nào không nói hắn là nóng đến hôn mê? Cứ tiếp tục như vậy hắn không phải cảm lạnh, mà là cảm mạo[3]! Nếu hắn thật sự chết vì nóng thì không phải bị đám người trong nhà cười chết sao, từ nhỏ đến lớn, hắn cho tới bây giờ đều là cảm lạnh, căn bản không biết cảm mạo là gì!

Đường Mộ dùng hết sức. Dùng sức lôi kéo, muốn bỏ chăn ra, kỳ thật hắn càng muốn đem y phục trên người cùng đệm và người đẩy ra!

“Ngoan, tiểu tổ tông, mau ngủ đi!” Lúc này đây trực tiếp một chân vắt ngang, nặng nề ngăn chặn cái chân không yên phận của Đường Mộ, sau đó, đồng chí Đường Mộ lấy thảm bại hoàn toàn để kết thúc trận đấu này.

Thẩm Lãng từ trong tiếng pháo nổ tỉnh lại, hắn vừa mở mắt liền phát hiện trời đã muốn sáng, bởi vì thật sự rất mệt, lúc ngủ cũng không kéo rèm, trên cửa sổ bằng thủy tinh kết một tầng hơi nước thật dày, trong phòng vẫn tối, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn, Thẩm Lãng cúi đầu liền phát hiện người trong lòng còn ngủ thực trầm, tư thế ngủ của Đường Mộ có chút giống trẻ con, hắn tựa như hài nhi cuộn tròn thân thể, làm tổ ở trong lòng Thẩm Lãng không nhúc nhích, trên người còn mặc áo khoác nhung, những sợi tóc màu nâu mềm mềm phân tán ở trên cánh tay Thẩm Lãng cùng gối đầu, ánh mắt luôn thản nhiên thu liễm bên trong mí mắt nhắm chặt, lông mi có điểm giống giả, da mặt nhẵn nhụi trắng nõn, so với bọn họ mấy ngày nay dầm mưa dãi nắng, hắn giống như một búp bê tinh xảo, đừng nói hắn giàu sức tưởng tượng, là do người này thực sự không giống người thật, tựa như búp bê bằng sứ được đặt trong tủ kính ở triển lãm!

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền thấy vị Đường gia tứ thiếu gia này xinh đẹp đến quỷ dị, không phải kiểu xinh đẹp như nữ nhân, hắn đẹp đến mức tinh xảo, gần như một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt, nhẵn nhụi nhưng không kém phần mềm mại, tinh xảo nhưng không yêu mị.

Lần đầu tiên gặp mặt hắn đội mũ, khăn quàng cổ thiếu chút nữa che hết khuôn mặt, sau khi tháo xuống khăn quàng cổ, hắn sửng sốt, người nọ là nam nhân xinh đẹp nhất hắn từng gặp, nhưng tính tình thì không tốt, ngữ khí lạnh nhạt, mỗi câu nói đều lãnh đạm, dù tức giận vẫn là ngữ điệu thản nhiên .

Lần thứ hai gặp mặt, hắn liền phát hiện người nọ thực dễ dàng nổi giận, một khi thực sự nóng giận sẽ không còn thản nhiên, cũng hừng hực sát ý lạnh như băng, chính sự lãnh đạm kia đã dấy lên ngọn lửa, khiến cả người hắn tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng, chính một cái liếc mắt kia, hắn quyết định đem người này ôm lấy, thủ hộ cả đời.

Lần thứ ba gặp mặt, hắn phát hiện người này rõ ràng là một cậu ấm được sủng lên trời, là loại được nuông chiều đến mức có thể vì một chuyện nhỏ đem người ta lăn qua lăn lại đến chết mới thôi, nhưng một khi liên quan đến lợi ích của bản thân, cũng là người có thể đoạn cổ tay để đem tổn thất giảm tới mức thấp nhất.

Bọn họ gặp mặt ba lần, nhưng người này lại cho hắn thấy ba bộ mặt không giống nhau, mâu thuẫn mà quyết tuyệt. Hắn còn muốn biết người này có thể còn kinh hỉ gì chờ hắn, hắn muốn cả đời đặt người này ở trong tầm mắt để quan sát.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng cúi xuống, ở trên môi hắn thản nhiên hôn, môi của tiểu tổ tông này thực mềm, chính là màu sắc có chút trắng, nhạt hơn bình thường.

Thẩm Lãng hôn một cái xong liền lùi lại, không thể tham lam, bằng không sẽ không dừng lại được, hắn biết Đường Mộ còn chưa sẵn sàng, hiện tại thật sự không thích hợp phát sinh cái gì, hắn đang đợi, chờ người này không còn kháng cự hắn, chờ hắn cam tâm tình nguyện, đây chính là người sẽ cùng hắn cả đời, không thể cứ lỗ mãng như vậy. Tục ngữ nói đúng, dưa hái xanh không ngọt[4], hắn cũng không nên cường hái quả dưa này, hắn muốn chậm rãi, từng chút từng chút một đem nó chăm bón, để nó ở trên giàn lớn lên, khi dây leo kia đã đủ dài, tự nhiên sẽ không còn là cưỡng ép hái dưa phải không?

Thẩm Lãng đã đói đến mức bụng cô cô[5] kêu, cũng luyến tiếc đứng dậy, để hắn ôm thêm một lúc đi! Thật sự có chút luyến tiếc a! Hắn như thế nào sẽ điên cuồng như vậy a? Ông trời ơi, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ điên cuồng yêu một người như vậy.

Mười mấy năm trước, lúc hắn học trung học liền phát hiện tính hướng của mình không giống những người khác, khi đó còn làm tổn thương tâm một bạn học nữ, hắn là trực tiếp nói cho cô gái đó biết hắn không thích nàng, cô gái kia thương tâm khóc lớn một hồi, sau đó liền đi Pháp, vừa đi chính là mười mấy năm, ngày đó khi hắn mang Đường Mộ về nhà, quản lý nhà trọ giao cho hắn một bức thư, chính là thiệp chúc mừng năm mới của cô gái kia gửi cho hắn, hắn khi đó thiếu dũng khí không dám nói ra tính hướng của hắn, cô gái kia cũng kết hôn, nhưng hàng năm đều ở trước hai tháng gửi cho hắn thiệp chúc mừng. Năm nay nàng gửi thư nói nàng đã ly hôn, muốn về nước, đọc xong thư làm hắn choáng váng. Hắn thật sự không  muốn nghĩ đến ý tứ đằng sau câu nói kia.

Hắn đem tính hướng của mình dấu mười mấy năm không nói ra, cũng chưa từng vì bất luận kẻ nào động tâm, một lòng một dạ xây dựng sự nghiệp, hắn từng nghĩ đến cả đời này hắn sẽ không gặp được một người có thể cùng hắn cả đời, nhưng cảm giác giữa người với người chính là kì quái như vậy, khi hắn ba mươi tuổi gặp một người như vậy, sau đó liều lĩnh đem hắn kéo vào trong lòng, quyết định muốn trân trọng, bảo vệ cả đời.

 

 

[1] Ác hàn:rất lạnh, ý nói nghe mà phát ói, nổi da gà da vịt

[2] Nhất can tử tảo phiên nhất thuyền nhân: một cây sào tre làm lật cả một thuyền người, ý nói lấy thiểu số để đánh giá tất cả

[3] Cảm lạnh và cảm mạo: ý là một cái ốm vì bị lạnh, một cái bị sốt

[4] Dưa hái xanh không ngọt: tưng tự như Hoa bẻ vội mất hướng, ý nói vội vàng sẽ không thu được kết quả tốt

[5] Tiếng bụng kêu khi đói

5 bình luận về “Chương 13

  1. Pingback: Mục Lục ♂ Phu nhân , thiếu tướng thỉnh ngài trở về ! | ღ YuuKi's House ღ

Bình luận về bài viết này